Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016

Cầu xin quốc thái dân an

>> Một quy định vi hiến
>> Chuyện cái nhà ga
>> Xoài nhân Hải “râu”: “Bối rối khi bất ngờ chợt nổi”
>> Đạo đức quan chức
>> Cứ 90 người, có 1 người kinh doanh đa cấp


Lê Phú Cường

(TBKTSG) - Mùa lễ hội, tháng đi chùa đã thành lệ, muốn cản cũng không được. Mùa vui, thì cũng để cho vui, đó là điều đáng quý, đáng được gìn giữ và trân trọng. Nhưng cũng phải biết tiết chế. Một con người không biết tiết chế đã là một sự thiếu hụt; một cộng đồng không biết tiết chế lại càng đáng báo động. Lễ hội ở một số vùng miền, cũng cần phải tiết chế lắm thay!

Đó là sự tiết chế về hình thức, phô trương. Tiết chế về sự rườm rà, lãng phí trong việc dâng cúng vàng mã, và những đồ cúng tế không thiết thực. Những thức ấy không có ích cho người sống thì liệu cõi âm (nếu có) có cần thiết đến chúng hay không? Đời sống tâm linh là sự sâu thẳm của trí tuệ, tâm hồn và sự hiểu, sự “ngộ” về đạo, về quy luật vạn vật, vũ trụ, con người. Những thứ ấy sẽ không tìm thấy và trang bị được giữa đám đông xô lấn, giẫm đạp trong những mùa lễ hội. Chỉ cần làm một sự so sánh nhỏ: nếu ta chen lấn dâng hương, dâng đồ cúng tế, đi - về mất một buổi vào ngày lễ hội cao điểm ở chùa, và ta được tiếp cận sư thầy một vài giờ để nghe dẫn giảng về đạo thì sự thẩm thấu sẽ khác nhau ra sao?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét